Hoảng hồn khi gặp kẻ thích khoe “của quý”
Bọn mình vừa lại gần thì gã đàn ông bỗng… tụt quần ra và hét lớn: “Ra đây anh cho xem cái này nè.”
Kể đến đây, nhìn thấy hai đứa mình tái mét mặt mày, các chị cười khúc khích rồi bảo là yên tâm các chị kể chuyện vui thế thôi chứ mấy thằng đó bị bắt hết rồi, không còn lảng vảng quanh khu này nữa…
Nhờ câu nói của chị, mình và đứa bạn lại yên tâm ở tiếp. Cho đến những hôm gần đây, mình thực sự cảm thấy có thứ gì đó kì lạ, cảm giác như có ai đang rình rập mình. Ngày hôm đó, trời oi ả nóng bức khủng khiếp, mình mặc một cái áo hai dây và quần đùi trong nhà, đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì đột nhiên trời mất điện. Mình vội chạy ra phía cửa sổ hy vọng hứng được một cơn gió trời thì bất chợt phát hiện một tên con trai đang cầm cái ống nhòm hướng về khu nhà mình. Nhìn thấy mình hắn không hề cảm thấy xấu hổ mà càng chăm chăm soi vào người mình hơn. Theo phản xạ mình lập tức đóng chặt cửa lại, thà chịu nóng trong nhà còn hơn mở cửa để cho tên bệnh hoạn kia rình rập. Lúc đấy mình toát hết mồ hôi, trong bụng lẩm nhẩm cầu trời lạy phật sao cho những gì các chị ở đây kể đừng tái diễn với mình.
Lúc nào mình cảm thấy những mối nguy hiểm rình rập (ảnh minh hoạ)
Đứa bạn mình đi học về, mình liền kể ngay nhưng nó không tin. Nó bảo chắc ai đó đang ngắm cảnh bằng ống nhòm tình cờ hướng về phía nhà mình thôi. Chứ ban ngày ban mặt ai dám làm chuyện đó. Nghe lời bạn, mình lại được trấn an tinh thần phần nào.
Mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua. Mình cảm thấy thật may mắn vì vẫn chưa có chuyện gì xảy ra với cả hai đứa. Cho đến ngày hôm kia, lúc trời sâm sẩm tối, nhà hết đồ ăn nên mình và đứa bạn rủ nhau ra chợ mua mấy quả trứng về bắc cà chua. Trên đường về, lúc đó trời nhá nhem nhưng cũng chưa tối hẳn, hai đứa gặp một chú gọi lại để hỏi đường. Nhưng bọn mình vừa lại gần thì gã đàn ông bỗng tụt quần ra và hét lớn: “Anh cho xem cái này nè.” Hai đứa hoảng quá vắt chân lên cổ chạy tán loạn đánh rơi cả chục trứng, còn gã bệnh hoạn kia thì thích chí cười khanh khách. Chạy về đến nhà mình cảm giác như không còn tim trong lồng ngực nữa rồi.
Tối đó bọn mình không đứa nào ngủ được và phải cài kín cửa, chặn thêm cái bàn ở bên trong mới dám yên tâm nằm vào trong màn. Vài hôm sau, đứa bạn mình tâm sự có thể nó sẽ chuyển vào sống với người cô họ trong thành phố. Ở đây đêm nào nó cũng không ngủ được vì sợ. Thế là lúc này mình lại rơi vào tình thế khó khăn khủng khiếp.
Ai cũng biết tìm được nhà trọ ở Hà Nội này không phải chuyện dễ, nhất là với những người không có tiền. Bây giờ bạn mình chuyển đi rồi, mình thì vẫn chưa có chỗ nào để đi, không lẽ một thân một mình ở nơi đáng sợ này. Chỗ ở cũ của mình thì cũng full người rồi, không quay lại được nữa. Mình lên dò hỏi giá thuê nhà ở thành phố, nhưng ít thì phải tám chín trăm, nhiều thì là triệu tám, hai triệu. Thêm nữa giá điện nước thì đắt cắt cổ. Bố mẹ mình làm nghề nông quanh năm, nhà còn đứa em nhỏ, làm sao mình có thể bắt ông bà gửi cho mình hơn một triệu tiền nhà mỗi tháng được chứ. Chỉ có hai điều “đi” hay “ở” mà mình nghĩ mãi vẫn chưa quyết định được cho xong.
Liệu mình có nên liều mạng mà ở lại chỗ này, bớt đi một phần gánh nặng tiền bạc cho bố mẹ. Khu trọ này cũng yên tĩnh, tự do và thoáng đãng lắm chứ. Thú thực mình rất thích nó chỉ trừ việc phải đối phó với những tên bệnh hoạn cứ rình rập ngày đêm xung quanh đây.
Mình mạnh dạn viết bài này hỏi xem có bạn nữ nào từng rơi vào hoàn cảnh của mình không, hãy cho mình ý kiến. Mình cũng đang khó nghĩ lắm. Theo kinh nghiệm cho thấy thì những kẻ bệnh hoạn kia cũng mới chỉ doạ chứ chưa động đến ai. Nếu mình cố gắng ở lại đây và đóng cửa thật chặt vào buổi tối, liệu có phải là một quyết định quá liều lĩnh?