“Từ ngày tòa tỉnh tuyên án đến nay con đếm ngược thời gian và bây giờ chỉ còn một đêm này nữa thôi. Chiều mai (15/8/2016) là con đã phải xa gia đình để bước vào một cuộc sống không mong muốn. Cha mẹ hãy kêu oan cho con. Con vẫn tin một ngày con sẽ được minh oan mẹ à”


“Đêm nay, trong đầu con ùa về bao suy nghĩ, rối bời và hoảng sợ. Con muốn buông xuôi để kết thúc để khỏi có ngày mai. Nhưng con thấy gương mặt đầy nước mắt của mẹ cứ ám ảnh trong tâm trí con. Tuy con ngồi đây nhưng không thể nói hết với mẹ những gì mà con suy nghĩ ở tận đáy lòng nên con phải viết thành chữ để mẹ hiểu.
Mẹ ơi! Có phải số phận đưa đẩy con gây nên rắc rối cho gia đình, gây nên bao phiền muộn, tủi khổ cho mẹ. Cả ngày 19/7/2015, hôm ấy phải chi con tiếp tục làm cỏ đậu ở ngoài đồng chứ đừng về xem đá bóng! Phải chi khi con đi xem đá bóng mẹ đừng cho con đi? Phải chi khi con thấy đám đông dân làng đứng xem họ đánh bi-a mà con đi thẳng con không ghé vào xem, phải chăng con không hiếu kỳ? Và nhất là phải chi bên Công an, VKSND, TAND nhìn nhận đúng người đúng việc như bản chất sự việc vốn có để xem xét cho hành vi vô tình cầm tiền hộ do họ nhờ.
Mẹ ơi! Do con thiếu kỹ năng sống và do chưa hiểu nhiều về pháp luật nhưng mẹ ạ! Số phận đưa đẩy, lòng người cố ý nên những điều phải chi mà con đang nghĩ giờ đã được an bài. Con vướng lao lý là tù tội là ăn cướp tài sản, con nhục nhã, con đau đớn, con bất lực và tuyệt vọng lắm mẹ à. Con chẳng thiết sống nữa.
Nhưng con không thể một lần nữa tìm đến cái chết vì mẹ, gia đình, anh em họ hàng vì tất cả mọi người bên con. Từng ngày, từng giờ mẹ ở bên con với nước mắt, nghị lực tìm lẽ công bằng, công lý cho con.

Khánh thương mẹ, thương gia đình nhưng em không thể nói nên lời.Em đành phải trút bỏ nỗi ấm ức vào những dòng viết trong bức thư gửi mẹ của mình
Rồi nước mắt của mẹ lại khiến con phải sống. Ngày mai con đi thi hành án để sớm trở về bên cha mẹ. Nhưng tâm hồn con đã chết, hy vọng, niềm tin về công bằng, công lý trong con dường như không còn nữa mẹ à!
Đêm nay, con thương mẹ quá. Mẹ ơi! Truyền hình có chương trình “Điều ước thứ 7” cho bao người bất hạnh liệu có ai cho con được điều ước đơn giản được minh oan để con tiếp tục được đi học? Con ước như vậy thôi nhưng sự thật ngày mai con phải vào tù vì tội cướp tài sản mẹ ạ. Mẹ có giận đứa con này không? Bạn bè thầy cô thương con nhưng có hiểu đúng sự thật không? Danh dự của con và gia đình làm sao mới sạch vết nhơ này? Con biết kêu ai? Mẹ biết nhờ cậy ai? Con tuyệt vọng quá mẹ à!
Đêm nay, con nhớ bạn bè, nhớ trường lớp quá. Mấy bữa nay, các bạn đến trường chuẩn bị cho lễ khai giảng, con thấy việc đó với con giờ chỉ là ước mơ. Mẹ nhớ nói với các bạn là con nhớ lắm, dù con phải vào tù nhưng phẩm chất của con vẫn là một Khánh hiền lành, rụt rè như trước chứ không thay đổi phẩm chất đâu!”
Khánh sắp phải thi hành án nhưng em vẫn luôn lo lắng cho gia đình. Em mong muốn mọi người phải mạnh mẽ, kiên cường, không được gục ngã chờ ngày em trở về. Và Khánh cũng mong muốn cha mẹ, anh em, họ hàng tiếp tục đi đòi công lý, minh oan cho mình.
Đáng lẽ chiều ngày 15/8/2016, Khánh sẽ phải thi hành án nhưng do trong những ngày qua tâm lý của em quá hoảng loạn nên gia đình em đã làm đơn gửi các cơ quan chức năng xin hoãn thi hành án để chờ em bình tâm trở lại.
Liên quan đến quá trình điều tra, xét xử vụ án “Cướp tài sản” xảy ra ngày 19/7/2015 tại xã Phúc Đồng, huyện Hương Khê còn có nhiều dấu hiệu oan sai, chưa đúng người đúng tội. Các cơ quan tố tụng đã bỏ sót những nhân chứng quan trọng, có dấu hiệu bao che, bỏ lọt tội phạm…. Thậm chí khi chưa mở phiên tòa xét xử, cả ba ngành Công an, TAND, VKSND đã họp thống nhất và kết luận Khánh có tội. Điều này là hết sức phi lý.