Vâng, chạm mốc 25 rồi đấy, đủ bản lĩnh vá lại những vết thương, bôi cho nó một liều thuốc giảm đau, chăm sóc đến khi da non và chóc vẩy.
Sẽ để lại sẹo chứ, tổn thương dù cho có chăm sóc như thế ào thì cũng sẽ đê lại sẹo, nhưng nhìn nó ta sẽ mạnh mẽ hơn, bình tĩnh hơn và sống an nhiên hơn. Tổn thương vẫn có thể khâu lại và sống cho đến lúc này thì còn điều gì là sợ hãi.
Vâng, chạm mốc 25 rồi ạ, một thời niên thiếu cũng đang rục rịch chuyển mùa thay lá, nhanh- lạ và đầy hối tiếc…
Cầm ly cafe đen lâu rồi không được uống, không được thưởng thức vị cafe. Bạn hỏi sao?” Sao lại là lâu ngày không được uống? Trong khi cafe thì đầy dãy, tràn lan đường phố ngóc ngách sao?”. Biết sao nhỉ, có lẽ sợ già rồi, đọc đâu đó uống cafe nhiều sẽ nhanh lão hóa ấy, cũng có bài viết khuyên uống 1 đến 2 cốc trên ngày thôi, nhưng với một đứa nghiện cafe thì làm sao cho thấm, làm sao cho khỏi nhớ cái vị đắng ngắt ấy, nhấp từng ngụm mà như uống cả cuộc đời.
Lại nghĩ đến một người, cũng làm gây nghiện như cafe đen vậy, không uống thì thèm thuồng, nhưng uống rồi lại đắng ngắt. Bạn bảo sao.” Sao không thêm đường thêm sữa ư?”. Không… không bạn ạ, với một người thực sự thích cafe, thích sự nguyên chất vẹn toàn thì không thể thêm nếm điều gì vào nữa, như biết là đau, nhưng lại cố bám víu lấy đau thương….
Vâng, chạm mốc 25 rồi, bám lấy đau thương được gì nữa, dành cả một thời tuổi trẻ để yêu thương, để chăm sóc cái thứ đau thương ấy mà không một lần được đáp lại, cố bám lại càng bị đẩy ra xa hơn, giống như một con thuyền, càng cố lèo lái vào bờ thì lại càng bị sóng đẩy ra xa,đau có, buồn có, chấp nhận có nhưng tổn thương là nặng nề nhất.
25 rồi đấy, có định tìm hướng đi không? Hay định víu lại một trái tim đã vỡ…
Vâng, chạm mốc 25 rồi ấy, đừng cứng đầu như khi chưa đến 25, đừng ngây dại nghĩ mãi một thứ, đừng đứng chờ mãi một người không thuộc về mình. Sẽ nhanh thôi, một thời niên thiếu sẽ trôi đi, sẽ qua và chẳng bao giờ ngoảnh lại điểm mặt gọi tên, một cái chớp mắt là mất hẳng một thời tuổi trẻ, mất đi hẳn những giấc mơ, còn đọng lại là thứ cảm xúc mông lung về một điều mờ ảo.
Vâng, chạm mốc 25 rồi đấy, đủ bản lĩnh vá lại những vết thương, bôi cho nó một liều thuốc giảm đau, chăm sóc đến khi da non và chóc vẩy. Sẽ để lại sẹo chứ, tổn thương dù cho có chăm sóc như thế ào thì cũng sẽ đê lại sẹo, nhưng nhìn nó ta sẽ mạnh mẽ hơn, bình tĩnh hơn và sống an nhiên hơn. Tổn thương vẫn có thể khâu lại và sống cho đến lúc này thì còn điều gì là sợ hãi.
Vâng, chạm mốc 25 rồi đấy, biết đúng biết sai, biết điều gì lên giữ cái gì lên buông rồi đấy. Nhặt nhạnh, chắp vá cũng không thể tạo lên một góc dành riêng cho mình được. Cũng lên buông thôi cô gái!
Theo GU